Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

Ý NGHĨA CỦA SỰ CHỜ ĐỢI


Hôm qua, khi tạc ngang qua quán cà phê cũ rất lâu không ghé lại chợt tôi gặp rất nhiều đổi thay thú vị. Đầu tiên là cách bài trí bàn ghế tong có vẻ khoa học và gọn gàng bắt mắt hơn. Tiếp theo là khu vực quầy pha chế có một khoảng trống khá dài dành cho khách mua mang về đứng đợi. Và cuối cùng là một tấm bảng chú ý nhỏ cạnh khoảng trống ấy “hãy thể hiện mình là người văn minh”.

Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ, chủ quán không đề nghị khách “không chen lấn” hay “người kế tiếp”. Điều ấy thật tinh tế, chỉ một câu nói chung chung nhưng giải quyết cả một vấn đề lớn. Nếu bạn chen lấn, làm ồn, hối thúc nghĩa là bạn chọn cách làm một người không lịch sự. Như mong đợi, tất cả những người khách chờ không ai nói tiếng nào. Họ trả lời câu hỏi về thứ đồ uống họ muốn mua và nhận một cái thẻ có ghi số. Khi được gọi đến số thẻ của mình họ sẽ bước lên và trả tiền nhận nước uống và ra về. Ngoài sự gợi ý về văn minh, câu nói còn gợi tôi liên tưởng đến ý nghĩa của sự đợi chờ.

Tôi từng nghe rất nhiều người nói rằng : cuộc sống này quá ngắn để đợi chờ nên phải tranh thủ từng phút, từng giây. Điều đó không sai, nhưng có một số trường hợp sự đợi chờ được xem là một bước căn bản.

Bạn không thể phủ nhận rằng cuộc sống này thì ngắn ngủi trong vòng mấy mươi năm cuộc đời. Trong vòng mấy mươi năm đó bạn phải chờ đợi để được sinh ra, chờ đợi để được trưởng thành, chờ đợi để được thành công và cuối cùng là chờ đợi cái chết.

Đừng nghĩ rằng chờ đợi là lãng phí thời gian, bất cứ điều gì cũng có thời điểm của nó. Một con người cần hai mươi năm để trưởng thành hầu hết không ai học cách chờ đợi. Họ hối thúc chính mình trong từng giây cuộc đời mà không để ý đôi khi vì quá vội vã mà đánh mất đi một số thứ đáng ra không nên đánh mất. Như việc vượt đèn giao thông chỉ vì keo kiệt vài giây chờ đợi để nhận lấy một tai nạn diển ra mà mất mát là khôn lường. Bạn tiếc nuối vài tháng để tìm hiểu một con người vì ấn tượng đầu tiên không tốt nhưng biết đâu điều đó lại là định mệnh e rằng đến suốt đời không bao giờ đến lần thứ hai. Đi nhanh quá qua mùa đông mà quên rằng màu đông không phải mùa lạnh mà là mùa để sưởi ấm….


Từng đọc một câu chuyện “định mệnh cách năm bước chân” trên trà sữa cho tâm hồn. Ý nghĩa câu chuyện muốn nhắc đến sự muộn màng của chàng trai, chỉ năm bước chân thôi, nếu đến sớm năm bước chân thì sẽ gặp được cô gái. Nhưng đó chỉ là bài học mà nhân vật tôi là chàng trai kể lại. Nếu có phiên bản khác của “định mênh cách năm bước chân” tôi hy vọng tác giả sẽ nói về cô gái, nói về sự đợi chờ, vì nếu cô gái đợi chờ năm bước chân nữa thôi thì có lẽ một định mênh khác sẽ xuất hiện.

Sự đợi chờ ở một khía cạnh nào đó không được coi là sự lãng phí. Nhưng đặt trong một số trường hợp không còn hy vọng thì đó trở thành sai lầm, mù quáng. Đừng chờ đợi một thành công viên mãn nếu bạn không có nghị lực cũng như thực lực và cố gắn, điều này đồng nghĩa với câu “há miệng chờ sung”. Đừng chờ đợi một điều kỳ diệu xảy ra với bạn, tôi không cố ý giết chết những ý nghĩa của cổ tích nhưng bạn buộc phải tin rằng phép màu chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích. Bạn đang sống trong xã hội hiện đại, không có hoàng tử công chúa, không có phù thủy và bà tiên, không có phép thuật. Đừng chờ đợi một người không yêu mình, bạn có thể ép mình dậy sớm, ép mình ăn những thứ không thích nhưng không thể bắt ép được tình yêu.

Chiều hôm nay tôi lại đến quán cà phê cũ, ngồi một góc lý tưởng có thể quan sát toàn khuôn viên quán. Và tất nhiên trước khi đến đây tôi đã hoàn thành phân nữa công việc, trên đường đến đây đã dừng và chạy đúng tín hiệu đèn đỏ. Và…bây giờ tiếp tục đợi một người đến như hẹn để tương lai một mối quan hệ mới không xa.

 Fr: lovedegiocuondi.blogspot.com
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét