8h34, con đã đến phòng trọ rồi. gọi điện cho mẹ mà ko được, điện thoại của mẹ hỏng đã cả tháng nay nhưng vẫn chưa thay cái mới. Ngồi ăn cơm trưa một mình con buồn và nhớ nhà quá mẹ ạ. Con chẳng muốn khóc nhưng mà nước mắt cứ chảy xuống trên 2 gò má. Con lấy tay lau hết đi rồi, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy mẹ ạ. Con nghĩ về chuyện tối qua con kể cho mẹ nghe, hôm nay con ko ở quê đi làm giúp mẹ, con ra Hà Nội ôn thi với bạn con. Giờ đây con ngồi đây viết mấy dòng này thì chắc mẹ đang ở đồng gánh được bao nhiêu là gánh lạc rồi.
Tối qua con bảo mẹ, lớp con chuẩn bị đi Cô Tô- Quảng Ninh, tính ra mỗi người mất khoảng 1tr rưỡi, đi 2 ngày 2 đêm, nhưng con ko đi. Mẹ chẳng nói gì cả, con thắc mắc ko biết trong lòng mẹ nghĩ gì, sao chỉ im lặng thế. Đến tối đi ngủ, mẹ hỏi con về chuyện thi cử, con bảo thi xong là ngày 20, sau đó con ở lại đi tìm chỗ thực tập, chắc 22 con về, con đi cấy đỡ bố mẹ.
-Thế hôm nào lớp con đi chơi vậy?, mẹ thấy Nga bảo hôm nay lớp nó cũng đi chơi ở đâu ấy.
-Tối 22 mẹ ạ, đến tối 24 thì về.
- Thế mai con xuống ôn thi cùng bạn à?
- Vâng.
- Mai mẹ đúc cho miếng thịt xuống đây ăn cùng bạn, nhà mình mới ăn đậu, nên nhiều lắm.
- Thôi mẹ ạ, nhà bạn ấy giàu lắm, thịt bò với thịt lợn nhiều lắm để đầy trong tủ lạnh ấy, phòng bạn ấy có tủ lạnh mà, lại có điều hòa mát lắm. Nhà lại có 2 chị em gái thôi, nhà giàu lắm, bố mẹ bạn ấy mua cho bạn ấy cái xe máy mấy chục triệu ấy.
Bố nằm ở nhà ngoài nói với vào, “ Chắc bố mẹ làm quan chức nhà nước à?”.
-Vâng, bố bạn ấy làm đại tá công an gì đấy ạ.
Mẹ lại hỏi:
-Bạn ấy ở gần trường à?
Con im lặng, giả vờ như đã ngủ, lúc này nước mắt con cứ rơi xuống, con chẳng thể cất tiếng, con ko muốn mẹ biết con đang khóc. Con nghĩ về con, vì tiết kiệm tiền nhà con đi ở trọ cách xa trường mười mấy km; vì tiết kiệm tiền và thương bố mẹ, con dù rất muốn đi chơi cùng các bạn trong lớp nhưng cũng ko thể đi, con nghĩ chỉ 2 ngày thôi vậy mà đã hết gần 2 triệu rồi. Chiều nay con đi nhổ lạc với mẹ cả chiều, trời nắng chang chang, nhổ xong đem về nhà vặt rồi rửa rồi bán chỉ được có mười nghìn đồng một kg thôi, chắc phải mấy nghìn mét-vuông diện tích lạc mới đủ tiền cho con đi 2 ngày, đấy là ko kể đến tiền giống, tiền phân, tiền công chăm sóc. Các bạn cứ hỏi con sao lớp trưởng mà lại ko đi, sao thế, có chuyện gì à… làm con khó nghĩ quá, con chỉ biết im lặng thôi. Con ko muốn người ta thương hại con, mặc dù họ cũng là những người hiểu chuyện và biết chia sẻ, nếu biết chuyện này chắc chắn các bạn sẽ giúp con, nhưng con ko muốn ngửa tay xin ko ai cái gì cả, vay rồi cũng phải trả, con chẳng muốn mang trên mình những gánh nặng ko cần thiết. Nghĩ đến đây, con lại quay sang giận dữ và oán trách bố mẹ, tại sao ko giàu có để con được có cuộc sống đủ đầy và có thể thoải mái như các bạn khác chứ. Con xin lỗi, con lại oán trách và đổ gánh nặng đó lên bố mẹ rồi, con của 7 năm trước tại sao lại quay trở về chứ, tại sao lại đối xử với bố mẹ như vậy chứ. Con cảm thấy có lỗi với người nằm ngay bên cạnh con quá- MẸ.
Con nghe được từng giọt nước mắt của mẹ cũng đang ròng ròng trên má, con cảm nhận được sự nóng hổi của những giọt nước mắt ấy, và cả sự run rẩy trong mẹ nữa, cố kìm nén để con khỏi thức giấc, nhưng thực ra con cũng chưa ngủ. Con chắc rằng lúc này mẹ cũng đang có những suy nghĩ như con, lại tự trách bản thân mình đã ko thể cho con những thứ xa xỉ của cuộc sống đô thị, đã ko thể cho con những chuyến đi đắt đỏ cùng bạn bè đúng ko mẹ? Con giả vờ choàng chân gác lên người mẹ, mẹ nằm quắp người, 2 chân co lên, mẹ có biết ý nghĩa của tư thế này ko chứ, chỉ khi người ta cô đơn, yếu đuối, lạnh lẽo, ko được che chở và cần được bảo vệ, cảm giác như bất lực thì họ mới như vậy thôi, cũng giống y như đứa trẻ khi vẫn còn trong bào thai ấy ạ. Con lại nghĩ tại sao mẹ đã 42 tuổi rồi nhưng lại thường xuyên nằm ngủ như vậy, với tư thế đó chứ? Lẽ ra ở tuổi này con người ta thường đã “tu thân, tề gia” nên cũng có phần thanh thản hơn nhiều chứ, tại sao mẹ lại ko được hưởng những thứ như vậy chứ? Con nằm và nghĩ lại, thấy mẹ của các bạn con, ai nấy đều quần là áo lượt, trang sức nọ kia, vẻ mặt rạng rỡ, con lại càng thương mẹ sớm hôm tần tảo, đầu lấm tóc bùn vì ruộng lúa nương ngô, tất cả là vì con. Kể ra, bố con nói cũng đúng mẹ ạ, “ nuôi con gái mất trăm thứ, lỗ trăm đường”, trước đây con luôn trách bố ko thương yêu con, phủ nhận sự tồn tại của con. Nhưng tính ra cũng rất có lí, bố mẹ nuôi con bao nhiêu năm khôn lớn cho con học cao học rộng ở thành phố, tính sơ sơ 4 năm đại học cũng tốn cả hơn trăm triệu, số tiền này đối với gia đình mình ko hề nhỏ. Xong rồi, con ra trường, đi làm rồi lại nhanh chóng kết hôn về nhà người ta, đám cưới bố mẹ cũng lại phải bù lỗ tiền cưới lại còn của hồi môn vì cái phong tục và vì chút chỗ đứng cho con gái trong đại gia đình mới. Thực ra nhiều lúc con cũng cảm thấy tự ái và bất công lắm, cảm thấy bản thân mình vô dụng và chẳng có giá trị tồn tại, con cũng là một con người, con cũng có những cảm nhận và suy nghĩ của con, sao bố lại có thể nói ra những câu như vậy chứ, nhiều lúc cũng trách và giận bố lắm, nhưng sự thật là vậy, con ko thể phủ nhận hay chối cãi, những lời bố nói cũng rất đúng, có lẽ áp lực lo cho gia đình lớn quá nên bố mới nói ra như vậy thôi.
Con đã từng mơ ước và luôn luôn cố gắng phấn đấu vì một cuộc sống giàu sang, mà con nghĩ là rất hạnh phúc đến nỗi con đã có lúc nghi ngờ và ko mất lòng tin vào bố mẹ. Nhưng, con đã nhầm mẹ, sống như vậy, cố gắng suy nghĩ và hành động tàn nhẫn một chút vốn dĩ chẳng hề đem lại cho con một chút thoải mái, vui vẻ nào, con càng cảm thấy cô độc và mất niềm tin hơn. Tối hôm trước, con đến ngủ cùng bà ngoại trong ngôi biệt thự cậu mới xây, con thử tưởng tượng đó là nhà mình. Lúc đầu, đúng là có một chút hạnh phúc nhỏ nhoi lóe lên, nhưng sau đó hoàn toàn là sự trống trải và cô đơn, bà ngoại sống trong căn biệt thự rộng lớn đó với cậu mợ, cả gia đình chỉ có ba người thật sự rất cô đơn, con cảm thấy cuộc sống tưởng tượng của con chẳng hề hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười như sống trong ngôi nhà nhỏ bé của chúng ta. Trước đây con từng trách và ghét bà ngoại, tại sao bà sống trong sung túc như vậy mà lại để con gái bà phải chịu bao nhiêu đắng cay tủi nhục như vậy, sao bà có thể tham lam đến như vậy chứ? Nhưng bây giờ con đã hiểu tại sao mẹ chưa bao giờ oán trách bà ngoại nửa lời, vẫn yêu thương bà mặc dù đã có lần bà đối xử tệ với mẹ, chê đồ mẹ mua tặng bà là đồ rẻ tiền, rồi bà mang cho người khác. Con biết lúc đó mẹ đã đau khổ và tủi thân như thế nào, nhưng me cũng chẳng nửa câu trách bà, vẫn dành dụm hàng năm mua quà tặng bà dịp tết cho dù bà thích và dùng hay ko? Mẹ bảo, điều đó đơn giản lắm chỉ vì đó là MẸ, người đã đưa con đến cuộc đời này,cho dù tốt xấu vẫn là MẸ. Con sẽ ko trách bà ngoại nữa, dù sao bà cũng là bà của con, là mẹ của mẹ. Con sẽ hiếu thảo với bà, yêu thương bà như những ngày xưa khi mà con còn rất ngây thơ, bé bỏng.
MẸ của con rất giàu, mẹ không giàu về vật chất, tiền bạc nhưng mẹ giàu tình cảm, mẹ thương yêu tất cả những người xung quanh, ai trong làng cũng yêu mến mẹ. Bất cứ ai gặp khó khăn mẹ đều giúp, thiếu gì mẹ cho đấy, mẹ có nhiều cho nhiều, có ít cho ít, không có thì mẹ đi vay. Mẹ thương ông bà hàng xóm, đã hơn 80 tuổi mà vẫn cặm cụi ngoài đồng, ngày nào mẹ cũng mớ rau, con tép cho ông bà rất tự nguyện và vui vẻ. Mẹ bán hàng xén nhưng ai thiếu vài nghìn, hay chẳng có mẹ cũng cho. Mẹ đi làm đồng giúp cô cùng làng bệnh tật, ko chồng cả trưa nắng vẫn vui vẻ…Nhiều, nhiều lắm… Con thắc mắc, mẹ bảo ở đời ai cũng có lúc nọ lúc kia, nhiều lúc bố con có nói nọ nói kia con cũng đừng có để bụng, bố mẹ luôn thương các con của mình nhất, chỉ mong các con sau này trở thành người lương thiện, như thế mới là người giàu con ạ.
Con nhớ mẹ quá, nhớ dáng mẹ ngồi thừ, ko cử động tối qua khi con nói con sẽ ko đi Cô Tô với các bạn, nhớ dáng vẻ bất lực và ánh mắt nhìn con đầy thương cảm của mẹ. Bây giờ con lại chỉ muốn về nhà thôi, về nhổ lạc trồng vừng với mẹ. Mẹ đừng tự trách mình mẹ nhé, đó cũng chỉ là một chuyến đi thôi. Cuộc đời vốn là những chuyến đi, và con thấy những “chuyến đi”, những kỉ niệm hàng ngày với mẹ là quí giá nhất. Từ giờ con sẽ học cách làm giàu của mẹ, sống giàu có như MẸ.
P/S: Cuộc sống dù khó khăn đến đâu , hãy cố gắng và tin tưởng những người xung quanh, haỹ sống dựa vào ý chí và lương tâm của mình, hãy sống và học cách sống như những người mẹ- những người giàu có nhất thế gian. Hãy nhận lấy và cũng hãy cho đi !!!
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Huong Nguyen
Huong Nguyen
JJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJJ
4 . VinaInternet JSC | Website | Logo | Domain | Hosting | Server | Software | PR Maketing | 6 . Google ads | Facebook Ads | SEO | Social Media | News Tech... — tại http://vinainternet.com/
5 . Phu tung o to | phutungoto — tại http://phutungotoatvn.com
6 . Thoi trang | Thoi trang tre — tại http://tklookbook.com
7 . Bao ho lao dong — tại http://baohobaominh.com
ℒℴνℯ ♫ ♬ ♪ ♩ ♭ ♪ ♥ Nơi lưu giữ tâm hồn — http://lovedegiocuondi.blogspot.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét